Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 113: Đừng! Nơi này là trường học mà...!


Chương 113: Đừng! Nơi này là trường học mà...!

Khóe mắt An Viện Viện ngậm xuân, ngay cả khóe miệng cũng vậy, ngậm đầy xuân ý, thực sự là phong tình vạn chủng, khuynh quốc khuynh thành.

An Phùng Tiên xung động nhào tới, đôi mắt đẹp của An Viện Viện trừng lớn, lớn giọng nói:

- Mau đóng cửa!!!

Cửa đã đóng, đang ở ngay cạnh cửa, An Phùng Tiên hôn lên cặp lông mi dài, An Viện Viện ngã vào trên bờ ngực rộng rãi ấy, mặc cho hai tay An Phùng Tiên vuốt ve cặp mông thịt tròn trịa của mình.

- Tôi đến nói cho cậu biết, Bối Tĩnh Phương buổi tối nay sẽ trở về, thực sự tôi đều không muốn ở cùng hắn thêm một giây đồng hồ nào nữa.

An Viện Viện hô hấp lấy mùi cơ thể trên người An Phùng Tiên, cảm giác ra ý chí nam nhân rộng lớn.

An Phùng Tiên đang thở dài, hắn làm sao có thể chịu được cảnh An Viện Viện cùng Bối Tĩnh Phương ngủ chung trong một căn phòng? Nhưng trước mắt quả thực hết cách, chỉ có thể chờ đợi thời cơ. Trên đời này khó nhất tiêu thụ chính là ân huệ của mỹ nhân, nhu tình của An Viện Viện lần nữa kích khởi ý chí chiến đấu từ An Phùng Tiên, hắn ôn nhu nói:

- Chị gọi điện thoại nói cho tôi biết liền được rồi, hà tất tự mình đến trường học làm gì?

- Tôi... Tôi muốn đi xem Nhị Nhị, thuận tiện... Thuận tiện đến nói cho cậu biết.

An Viện Viện ấp a ấp úng, vẻ mặt ngượng ngùng chỉ rõ nàng đang nói dối, sau khi cùng An Phùng Tiên phá tan tầng kia giấy mỏng ngăn cách, trái tim của nàng đã có suy nghĩ riêng, nhất là trong nháy mắt ngày hôm qua bị cây đại nhục bổng cắm vào âm đạo của mình, càng làm cho An Viện Viện khắc cốt ghi tâm, lần đầu tiên nàng cảm giác được tình ái là sung sướng như vậy, nhớ tới chuyện sinh hoạt phòng the cùng Bối Tĩnh Phương chán tựa như nhai sáp, An Viện Viện đối với Bối Tĩnh Phương càng thêm chán ghét mãnh liệt.

Hôn một cái vào cặp môi đỏ mọng của An Viện Viện, An Phùng Tiên an ủi:

- Tôi biết chị lo lắng, chuyện cho tới bây giờ, chị cũng không cần quá sợ hãi, cứ theo kế hoạch của chúng ta mà làm.

Được sự cổ vũ, An Viện Viện kiên định lòng tin hơn:

- Ân, Mạn Đình về nhà thu dọn phòng, buổi tối Nhị Nhị liền bắt đầu ở trong nhà Mạn Đình, cũng không biết cậu có thể nói cho Hạ Mạt Mạt nghe lời hay không.

Ánh mắt An Phùng Tiên phát lạnh:

- Hạ Mạt Mạt hẳn là dễ giải quyết, hiện tại liền chờ Hạ Đoan Nghiễn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

An Viện Viện chớp chớp ánh mắt xinh đẹp:

- Xảy ra việc ngoài ý muốn?

An Phùng Tiên gật đầu:

- Đúng vậy, Bối Tĩnh Phương đã động sát cơ đối với Hạ Đoan Nghiễn, không biết Hạ Đoan Nghiễn có thể sống hay không.

An Viện Viện không khỏi hết hồn, nàng chỉ là hận vô cùng Bối Tĩnh Phương, mới hi vọng hắn chết. Nhưng An Viện Viện lại không nghĩ còn có những người khác sẽ chết, nàng yếu ớt nói:
- An lão sư, tôi... Tôi có đúng là đã đi lên một con đường không thể quay đầu về hay không?

An Phùng Tiên nhìn chằm chằm ánh mắt An Viện Viện, trầm giọng nói:

- Kẻ đi không đường về chính là Bối Tĩnh Phương và Hạ Đoan Nghiễn.

An Viện Viện lại một lần nữa nhào tới trong ngực An Phùng Tiên, ôm lấy thân thể hắn thật chặt:

- Hiện tại cái gì tất cả đều nghe theo cậu, tôi vĩnh viễn cũng không muốn trở lại cuộc sống trước kia, tôi muốn khoái lạc, tôi muốn tôn nghiêm, tôi còn muốn có cậu...

An Phùng Tiên lần nữa dang ra hai cánh tay, đem An Viện Viện nhỏ xinh ôm sát vào người, hai tay xoa nắn cặp mông thịt vểnh lên thật cao, thấy An Viện Viện tựa cười như không cười, An Phùng Tiên động tình nói:

- Nhớ kỹ, sau này không cho phép Bối Tĩnh Phương đụng vào chị một cái nào nữa.

Trên bộ ngực An Viện Viện, hai quả mật đào cực đại đang hoạt động, nhẹ nhàng mà ma sát lên xuống trong ngực An Phùng Tiên:

- Chị đáp ứng cậu, nhưng cậu cũng phải đáp ứng tôi một việc.

An Phùng Tiên hỏi:

- Chuyện gì?

An Viện Viện ngẩng đầu, gắt giọng:

- Sau này vô luận trường hợp nào cũng không thể xưng hô tôi là Bối phu nhân nữa, xưng hô cái gì khác tôi đều không ngại.

An Phùng Tiên suy nghĩ một chút, lại hỏi:

- Vậy... Gọi là An phu nhân thì sao?

An Viện Viện hờn dỗi càng lợi hại hơn:

- Oh... Đáng ghét! Ui za... An lão sư, đừng ở chỗ này, nơi này là trường học mà.

Thì ra, An Phùng Tiên sớm đã đem hai bàn tay đang vuốt ve kiều đồn trơn nhập trượt vào khe đít nàng, ngón tay móc vào mật huyệt dính trơn, nhiều lần vuốt ve chơi đùa, mật huyệt đã ẩm ướt đến mức nhoét nhoèn nhoẹt, An Viện Viện lại còn có thể bất động thanh sắc mà nói nhiều lời như vậy, An Phùng Tiên không thể không bội phục.

- Ohhh... An lão sư... Đừng... An Viện Viện như giống như bị điện giật co rút lại mỹ đồn, bởi vì ngón giữa của An Phùng Tiên cắm vào rất sâu, chèn ép bốn phía mật huyệt, nơi này dây thần kinh rậm rạp nên rất mẫn cảm, An Viện Viện cấp tốc lắc mông chạy trốn khỏi ngón tay quấy rầy, thế nhưng là, một cây gia hỏa thô to hơn gấp mấy lần so với ngón giữa lại đằng đằng sát khí mà đến, khiến tâm hồn thiếu nữ An Viện Viện đại loạn, tối hôm qua, nàng đã lĩnh giáo qua uy lực của cây đại nhục bổng kia, âm đạo cực độ phong phú khiến An Viện Viện hầu như không cách nào hô hấp nổi, thế nhưng cái loại cảm giác này lại phi thường đặc biệt, An Viện Viện muốn cự còn nghênh, nàng xoay người, nhìn như muốn trốn tránh, nhưng thật ra là đem kiều đồn xinh đẹp phó mặc cho An Phùng Tiên.

- --Hết chương 113---